Trong một buổi tối trăng đẹp, anh chàng thường xuyên ghé thăm phòng họp của cô chủ nhà xinh đẹp. Không phải vì công việc mà chỉ để được ngắm nhìn cô từ xa. Anh ta cảm thấy hạnh phúc nhất khi được ngồi cạnh cô trong những buổi họp. Họ không nói nhiều, chỉ đơn giản là nhìn nhau, và từ ánh nhìn ấy đã đủ để thấu hiểu tình cảm đơn phương của anh chàng. Rồi một ngày, trong một phút lặng thinh, cô chủ nhà vô tình đặt một mảnh puzzle lên bàn, mời anh chàng xếp hình cùng. Đó không chỉ là trò chơi, mà đó là cơ hội để họ có thêm dịp gần gũi và thấu hiểu nhau hơn. Mục tiêu cuối cùng, không phải là hoàn thành bức tranh, mà là tạo nên một câu chuyện tình đẹp giữa họ. Họ biết, từ giờ, không còn làm việc một mình, mà sẽ luôn cùng nhau xếp hình, và cùng nhau xây dựng một tình yêu đẹp. Cuộc sống của họ từ đó trở nên hạnh phúc hơn, rực rỡ hơn, với mỗi mảnh ghép hạnh phúc vừa được đặt vào chỗ.Đến cuối cùng, chính họ là bức tranh hoàn hảo nhất với nhau.